chuyennhathanh
10-01-2019, 12:24 PM
chuyển nhà thành hưng hà nội (https://chuyennhathanhhunghanoi.com/)Tôi là tác giả bài: "Nghe lời ba mẹ không nghi ngờ vợ, tôi bị em phản bội đau đớn". Trước hết, xin gửi lời cảm ơn ban biên tập, chuyên gia và quý độc giả đã chia sẻ, giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian khó khăn này. Những lời khuyên, lời tư vấn và động viên chân thành đó rất quý giá với tôi, giúp tôi qua chuyện này. Xin nói thêm đôi lời để mọi người được rõ.
Tôi và vợ cùng 25 tuổi, kết hôn được 6 tháng và chưa có em bé. Chúng tôi đều là thạc sĩ cùng ngành (học chung từ đại học lên cao học, sau khi tốt nghiệp cao học thì quyết định đi đến hôn nhân). Tôi và vợ yêu nhau, kết hôn vì sự chân thành và giản dị. Tuy bằng tuổi nhưng tôi chững chạc hơn vợ. Tôi có nói vợ hiền và ngoan ngoãn khi quen tôi là vì vợ muốn thay đổi để hợp với mối quan hệ giữa chúng tôi. Vợ cảm thấy thích con người của cô ấy sau khi quen với tôi và mong muốn tôi tiếp tục giúp vợ hoàn thiện hơn, sống thêm yêu đời.
Hoàn cảnh gia đình vợ gặp rất nhiều khó khăn cả tình thương lẫn kinh tế. Vợ không được ở cùng mẹ từ khi một tuổi. Vợ ở với ba từ nhỏ nên khá thiếu tình thương gia đình. Trước khi cưới, ba mẹ dặn dò tôi rất kỹ lưỡng về cách làm một người chồng tốt, phải biết yêu thương vợ và bù đắp những điều mà vợ đã không có trong suốt quãng đời trước đó. Vì vậy từ khi em về nhà, mọi người đều quý em, xem em như ruột thịt, bởi em là người tốt, hiền hậu và lễ phép. Không phải gia đình tôi bắt em như vậy mà là thời gian trước hôn nhân em đã như vậy, mong muốn được là thành viên trong gia đình nhỏ của tôi.
Ba mẹ tôi là cán bộ viên chức nên suy nghĩ thoáng và hiểu con cái. Lúc vợ chồng xảy ra biến cố lớn, tôi lớn tiếng với vợ trong đêm định mệnh đó khiến ba mẹ giật mình tỉnh giấc. Sáng hôm sau ba mẹ gọi hai đứa lại hỏi chuyện, biết vợ tôi có nhắn tin cho người khác vì tôi không muốn nói những việc còn lại, điều đó sẽ khiến ba mẹ đau lòng. Ba mẹ khuyên hai đứa làm lành, khuyên vợ nên cố gắng xây dựng lại với tôi. Giây phút tôi đau lòng nhất là ba xin tôi tha thứ cho vợ. Ba là người có địa vị xã hội khá lớn, chưa từng xin ai bao giờ, thế mà lần này lại xin tôi, tôi đã khóc.
Về việc tôi sử dụng từ "dạy" khiến anh chị hiểu lầm. Trước đây vợ làm mất một món quà tôi tặng, vợ rất buồn vì biết đó là tiền tôi dành cả tháng lương đầu tiên để mua, rất ý nghĩa với cả hai. Tôi không trách vợ nửa lời mà khuyên em đừng buồn, tôi có nói "Sau này lỡ có chuyện gì, em cứ thành thật với anh, anh hứa sẽ tha thứ tất cả". Còn việc vợ xin về nhà ngoại hay đi chơi đàn hát là vợ tôn trọng tôi nên nói, chứ không phải xin phép như kiểu mệnh lệnh phải tuân theo. Trong lúc bối rối nên tôi đã dùng từ chưa đúng khiến anh chị hiểu lầm.
Tôi thấy mình cũng có phần gia trưởng, dù muốn tốt cho vợ nhưng có thể khiến em mệt mỏi. Tôi sẽ thay đổi bản thân trước, cởi mở và bao dung hơn nữa để em có thể tự tin làm lại từ đầu. Những ngày xảy ra biến cố, vợ chồng không nói năng gì với nhau, chỉ đi với nhau để bố mẹ yên lòng. Tôi mất ăn mất ngủ, tinh thần và sức khoẻ xuống dốc, xin cơ quan nghỉ một tuần. Tôi đi đây đó một mình và ngẫm nghĩ, sau khi đăng bài trên VnExpress và được mọi người tư vấn, tôi thấy thanh thản nhiều hơn.
Noel vừa qua, vợ tổ chức một buổi tiệc với nến và hoa cùng tôi ăn tối. Trong cả buổi ăn chúng tôi rất ít nói, cuối buổi em đã nói ra những lời chân thành nhất và mong tôi tha thứ để em bù đắp mọi lỗi lầm. Sau buổi tối đó tôi cũng nhìn nhận lại rất nhiều điều, trong đó tự đặt mình sau tất cả, tự phán xét bản thân và xây dựng lại giá trị sống của mình. Tôi nghĩ vợ không phải người xấu, chỉ làm việc sai. Tuy không hoàn toàn trút bỏ hết nhưng tôi đã thách thức bản thân đến cực đại và dường như đã vượt qua. Tôi cũng không biết chắc tương lai sẽ như thế nào nhưng nghĩ mình đã cố gắng hết sức. Nếu cuộc đời cố tình trêu đùa mình thêm lần nữa, tôi sẽ vẫn thanh thản đón nhận.
Tôi biết câu chuyện của mình có phần hư cấu nhưng đây là câu chuyện thật của tôi. Lúc viết những dòng này tôi vẫn không tin mình đã làm được. Tôi vốn dĩ không tin những điều kỳ diệu, ấy mà mọi thứ đã xảy ra như vậy. Tôi không biết khuyên những anh chị rơi vào trường hợp giống tôi như thế nào vì mỗi nhà mỗi cảnh, mong rằng đừng ai phải rơi vào hoàn cảnh như tôi. Chúc mọi người sẽ hạnh phúc, thanh thản với những lựa chọn của mình.
Tôi và vợ cùng 25 tuổi, kết hôn được 6 tháng và chưa có em bé. Chúng tôi đều là thạc sĩ cùng ngành (học chung từ đại học lên cao học, sau khi tốt nghiệp cao học thì quyết định đi đến hôn nhân). Tôi và vợ yêu nhau, kết hôn vì sự chân thành và giản dị. Tuy bằng tuổi nhưng tôi chững chạc hơn vợ. Tôi có nói vợ hiền và ngoan ngoãn khi quen tôi là vì vợ muốn thay đổi để hợp với mối quan hệ giữa chúng tôi. Vợ cảm thấy thích con người của cô ấy sau khi quen với tôi và mong muốn tôi tiếp tục giúp vợ hoàn thiện hơn, sống thêm yêu đời.
Hoàn cảnh gia đình vợ gặp rất nhiều khó khăn cả tình thương lẫn kinh tế. Vợ không được ở cùng mẹ từ khi một tuổi. Vợ ở với ba từ nhỏ nên khá thiếu tình thương gia đình. Trước khi cưới, ba mẹ dặn dò tôi rất kỹ lưỡng về cách làm một người chồng tốt, phải biết yêu thương vợ và bù đắp những điều mà vợ đã không có trong suốt quãng đời trước đó. Vì vậy từ khi em về nhà, mọi người đều quý em, xem em như ruột thịt, bởi em là người tốt, hiền hậu và lễ phép. Không phải gia đình tôi bắt em như vậy mà là thời gian trước hôn nhân em đã như vậy, mong muốn được là thành viên trong gia đình nhỏ của tôi.
Ba mẹ tôi là cán bộ viên chức nên suy nghĩ thoáng và hiểu con cái. Lúc vợ chồng xảy ra biến cố lớn, tôi lớn tiếng với vợ trong đêm định mệnh đó khiến ba mẹ giật mình tỉnh giấc. Sáng hôm sau ba mẹ gọi hai đứa lại hỏi chuyện, biết vợ tôi có nhắn tin cho người khác vì tôi không muốn nói những việc còn lại, điều đó sẽ khiến ba mẹ đau lòng. Ba mẹ khuyên hai đứa làm lành, khuyên vợ nên cố gắng xây dựng lại với tôi. Giây phút tôi đau lòng nhất là ba xin tôi tha thứ cho vợ. Ba là người có địa vị xã hội khá lớn, chưa từng xin ai bao giờ, thế mà lần này lại xin tôi, tôi đã khóc.
Về việc tôi sử dụng từ "dạy" khiến anh chị hiểu lầm. Trước đây vợ làm mất một món quà tôi tặng, vợ rất buồn vì biết đó là tiền tôi dành cả tháng lương đầu tiên để mua, rất ý nghĩa với cả hai. Tôi không trách vợ nửa lời mà khuyên em đừng buồn, tôi có nói "Sau này lỡ có chuyện gì, em cứ thành thật với anh, anh hứa sẽ tha thứ tất cả". Còn việc vợ xin về nhà ngoại hay đi chơi đàn hát là vợ tôn trọng tôi nên nói, chứ không phải xin phép như kiểu mệnh lệnh phải tuân theo. Trong lúc bối rối nên tôi đã dùng từ chưa đúng khiến anh chị hiểu lầm.
Tôi thấy mình cũng có phần gia trưởng, dù muốn tốt cho vợ nhưng có thể khiến em mệt mỏi. Tôi sẽ thay đổi bản thân trước, cởi mở và bao dung hơn nữa để em có thể tự tin làm lại từ đầu. Những ngày xảy ra biến cố, vợ chồng không nói năng gì với nhau, chỉ đi với nhau để bố mẹ yên lòng. Tôi mất ăn mất ngủ, tinh thần và sức khoẻ xuống dốc, xin cơ quan nghỉ một tuần. Tôi đi đây đó một mình và ngẫm nghĩ, sau khi đăng bài trên VnExpress và được mọi người tư vấn, tôi thấy thanh thản nhiều hơn.
Noel vừa qua, vợ tổ chức một buổi tiệc với nến và hoa cùng tôi ăn tối. Trong cả buổi ăn chúng tôi rất ít nói, cuối buổi em đã nói ra những lời chân thành nhất và mong tôi tha thứ để em bù đắp mọi lỗi lầm. Sau buổi tối đó tôi cũng nhìn nhận lại rất nhiều điều, trong đó tự đặt mình sau tất cả, tự phán xét bản thân và xây dựng lại giá trị sống của mình. Tôi nghĩ vợ không phải người xấu, chỉ làm việc sai. Tuy không hoàn toàn trút bỏ hết nhưng tôi đã thách thức bản thân đến cực đại và dường như đã vượt qua. Tôi cũng không biết chắc tương lai sẽ như thế nào nhưng nghĩ mình đã cố gắng hết sức. Nếu cuộc đời cố tình trêu đùa mình thêm lần nữa, tôi sẽ vẫn thanh thản đón nhận.
Tôi biết câu chuyện của mình có phần hư cấu nhưng đây là câu chuyện thật của tôi. Lúc viết những dòng này tôi vẫn không tin mình đã làm được. Tôi vốn dĩ không tin những điều kỳ diệu, ấy mà mọi thứ đã xảy ra như vậy. Tôi không biết khuyên những anh chị rơi vào trường hợp giống tôi như thế nào vì mỗi nhà mỗi cảnh, mong rằng đừng ai phải rơi vào hoàn cảnh như tôi. Chúc mọi người sẽ hạnh phúc, thanh thản với những lựa chọn của mình.